RSS

Hung Thủ Mỉm Cười – Chương 3

23 Jul

 

HUNG THỦ MỈM CƯỜI

 

03 ngoài dự liệu

 

 

 

Về tới phòng làm việc, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu cầm tư liệu lên chuẩn bị xem thì Vương Triều thấy liền hỏi, “Đội trưởng, nghe nói sắp có người mới?”

 

“Chỉ là hợp tác mà thôi.” Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, “Chà … Tiểu tử cậu tin tức thật nhạy nha.”

 

“Cái này … .” Trương Long cười gian, “Đội trưởng, vài bạn học của tôi trước đây đều công tác tại Nam Thành phân cục a, nghe nói toàn bộ người trong cục đều phân đến thành phố K rồi, chỉ còn mỗi hai người, chính là hai người sẽ cùng chúng ta phối hợp, phân đến nơi này rõ ràng là được cục trưởng Bao coi trọng nha.”

 

“Đúng rồi.” Triển Chiêu hỏi, “Nhắc mới nhớ, các cậu có biết hai người đó không?”

 

“Biết biết.” Trương Long xách ghế qua ngồi xuống nói, “Người có danh cây có bóng, hai người này tuy không đến mức lưỡng danh khí đại, bất quá cũng rất kinh khủng a.”

 

“Kể chút nghe nào.” Bạch Ngọc Đường có chút hứng thú hỏi.

 

Bạch Trì cũng góp một chỗ ngồi xuống vểnh tai nghe.

 

“Trước tiên là nói về người tên Trầm Trọng Nguyên.” Vương Triều nói, “Tiểu tử này có một biệt danh, gọi là Gia Cát.”

 

“Nga?” Triển Chiêu nhấc nhấc mày, “Là nói y rất thông minh?”

 

“Thông minh hay không tôi không biết, bất quá nghe nói y rất quỷ quái a, mưu mô đặc biệt nhiều.” Vương Triều nói, “Y phá qua không ít án tử, chỉ có điều …”

 

“Có điều sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

 

“À, một người anh em của tôi nói y quá láu cá, có cảm giác không rõ là chính hay tà.” Trương Long nhanh mồm nhanh miệng trực tiếp nói ra.

 

“Không rõ chính hay tà?” Triển Chiêu khẽ nhíu mày, “Chỉ là bối cảnh của y không quá sạch sẽ, sao lại nói y cùng xã hội đen cấu kết?”

 

“Ừm … Chỉ là hắn cùng Trí Hóa quan hệ vô cùng tốt.” Vương Triều nói, “Rất nhiều tin tức đều do Trí Hóa tiết lộ cho y.” (1)

 

“Vậy cũng không có gì a.” Bạch Trì nói, “Chúng ta bình thường cũng tới hỏi thăm tin tức ở chỗ Trí Hoá a.”

 

“Ừ… Anh cũng chỉ nghe nói thôi, mà mấy anh em cùng công tác với y, đánh giá về hắn chỉ có một”.

 

“Là gì?” Triển Chiêu hòa Bạch Ngọc Đường song song hỏi.

 

“Rất khó ở chung.” Trương Long giản đơn lưu loát trả lời.

 

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau rồi nhún nhún vai.

 

“Vậy còn Liễu Thanh?” Triển Chiêu hỏi.

 

“Cái người tên Liễu Thanh này, đừng thấy tên hắn đẹp vậy, biệt danh lại là phán quan (2) a.” Vương Triều cười.

 

“Phán quan?” Triển Chiêu hiếu kỳ, “Hắn cùng cục trưởng Bao, ai đen hơn?”

 

Trương Long dở khóc dở cười, “Tiến sĩ a, người ta là mặt trắng đó, bất quá cả ngày diện vô biểu tình, nghe nói cùng mặt than chẳng khác gì nhau, hơn nữa đánh nhau siêu giỏi.”

 

“Đánh nhau giỏi là tốt.” Bạch Ngọc Đường nói, “Làm cảnh sát không phải là muốn đi đánh nhau sao.”

 

“Nhưng hắn vừa đánh với người lạ, vừa đánh với người nhà a.” Vương Triều nói.

 

“Đánh nhau với người nhà?” Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau, đều nghĩ không thông mà mở miệng, “Cùng người một nhà đánh nhau có gì tốt?”

 

“Nghe nói tính tình rất táo bạo, hở một chút là bị kích động.” Trương Long nói.

 

“Dữ dội lắm sao? Có bằng Hổ Tử không?” Triển Chiêu cười hỏi.

 

“Ai.” Vương Triều khoát khoát tay, “Tiến sĩ Triển, anh không biết rồi, Hổ Tử hắn dễ kích động, nhưng … ít nhất … hắn cũng nghe lời a, đừng nói đội trưởng cùng anh nói hắn nhịn, cho dù bọn tôi nói hắn nhịn hắn cũng nghe lọt vào tai. Thế nhưng Liễu Thanh kia giống như mất hết tính người vậy, mà vấn đề là mấy người ở Nam Thành phân cục không có ai đánh lại được hắn … Đội trưởng, bằng không hắn tới anh trước tiên cùng hắn đánh một trận, bắt hắn phải khuất phục đi, thế nào?”

 

Bạch Ngọc Đường cười gượng hai tiếng, “Chịu thua cậu đó.”

 

“Đúng rồi.” Triển Chiêu nhìn án tử trên tay Ngọc Đường, hỏi, “Án tử gì thế? Rầm rộ đến mức cục trưởng Bao tự mình tiếp nhận còn đem cất vào rương?”

 

“A, chắc chắn là cái án kia rồi.”Vương Triều nhìn qua nói.

 

“Án gì đó?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn hắn, “Tiểu tử ngươi tin tức cũng thật sắc bén nha.”

 

“Nghe nói là ba án tử xảy đến cùng lúc, thiên ti vạn lũ a, một trong số người bị hại có bạn của Liễu Thanh, cho nên Liễu Thanh bị lệnh cưỡng chế không được tham dự, thế nhưng tôi cũng vừa nói, tiểu tử này tính tình bất hảo, liền tự mình điều tra, sau đó còn gây rối… Về sau còn dây dưa mơ hồ với án tử, tổng cục vốn muốn xử phạt hắn.”

 

“Vậy vì sao không có phạt?” Triển Chiêu hỏi, “Cảnh viên ngang ngạnh như thế hẳn là phải bị phạt rồi chứ.”

 

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu đồng ý.

 

“Ai.” Trương Long khoát khoát tay, “Các anh nghĩ xem, nếu như toàn là lỗi của hắn thì có thể không xử phạt sao, còn có a, cục trưởng Bao sao có khả năng đưa hắn đến đây?”

 

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, nghĩ trong đó tựa hồ có chút nguyên do, liền hỏi, “Chẳng lẽ có lí do bên trong?”

 

Vương Triều cùng Trương Long nhìn nhau, sau đó hạ giọng nói, “Nghe nói a, nguyên lai đội trưởng đội hình cảnh cùng Liễu Thanh và Trầm Trọng Nguyên có chút mâu thuẫn, cho nên lợi dụng việc công trả thù riêng, không nghe khuyến cáo của hai người, bởi vậy mới gây ra tổn thất nghiêm trọng, đầu mối toàn bộ đều đứt đoạn a.”

 

“Ừ…” Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày nhìn Triển Chiêu, “Miêu Nhi, cậu thấy thế nào?”

 

Triển Chiêu nhún nhún vai, “Người còn chưa có tới, cho nên nhìn không ra nguyên cớ a.”

 

“Không phải nói hai giờ sẽ đến sao?” Bạch Ngọc Đường nhìn đồng hồ “Thế nào đến bây giờ vẫn chưa thấy đâu? !”

 

“Sắp ba giờ rồi.” Tương Bình liếc đồng hồ rồi gọi điện cho Lô Phương hỏi, tin tức nhận được là… hai người này căn bản không có tới, hơn nữa ngay cả chào hỏi nọ kia cũng chưa từng có.”

 

“Ồ.” Trương Long cùng Vương Triều nhìn nhau—— thật ngang ngạnh a!

 

“Cứ mặc kệ bọn họ.” Bạch Ngọc Đường cầm tư liệu nói với Triển Chiêu, “Miêu Nhi, đi dạo trước bữa ăn không?”

 

“Cậu muốn đi Nam Thành?” Triển Chiêu nheo mắt hỏi.

 

“Ừ, tới Nam Thành phân cục xem xét tình hình, mấy án tử này đều bắt nguồn từ Nam Thành, chúng ta thuận tiện đi chơi luôn.”

 

“Em cũng đi.” Bạch Trì chạy tới. Lạc Thiên đang uống nước, cũng nhanh chóng buông ra, “Tôi cũng đi.”

 

Bốn người thay đổi y phục, Triển Chiêu cầm tư liệu vừa nhìn vừa đi vào thang máy.

 

“Nè.” Bốn người còn chưa vào thang máy đã thấy cửa phòng pháp y mở ra, Công Tôn thò đâu ra gọi, “Có chút phát hiện.”

 

Mọi người nhìn nhau rồi nhanh chóng chạy qua, Bạch Ngọc Đường hỏi, “Phát hiện gì thế?”

 

Công Tôn chỉ chỉ vào cỗ thi thể trên bàn giải phẫu.

 

“Thi thể sao vẫn ở đây?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu, “Không phải giao cho đội hình cảnh rồi à?”

 

“Dương pháp y đi vắng.” Mã Hân ở bên cạnh bẩm báo, “Cho nên để chúng ta hỗ trợ khám nghiệm tử thi trước.”

 

“Phát hiện được cái gì?” Bạch Ngọc Đường đi qua nhìn, mọi người cũng nhịn không được chạy tới bon chen.

 

“Trong dạ dày của thằng nhóc có cái này.” Công Tôn nói, rồi đưa tay cầm lên một cái khay, vén lớp vải trắng phủ phía trên ra cho Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn, hai người vừa nhìn thấy đều là chau mày thật chặt … Thứ bên trong khay đó chính là một đống . . . ngón tay.

 

Vì ở trong dạ dày được một khoảng thời gian nên mặt ngoài đã bị ăn mòn một ít … Thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.

 

“Hả?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng loạt sửng sốt, nghĩ thấy cảnh này thật quen, Triển Chiêu liền cúi đầu mở tư liệu anh vừa đọc ra, nói, “Ở đây cũng có một án giết người hàng loạt, hung thủ đã chặt đứt ngón tay của người chết rồi mang đi. Cảnh sát cuối cùng vẫn chưa thể tìm ra mấy ngón tay này”.

 

“Tổng cộng bao nhiêu người a?” Công Tôn hỏi.

 

“Ừm, đã chết ba mạng, đều là học sinh cao trung khoảng mười mấy tuổi.” Triển Chiêu nói.

 

“A… vậy không phải rồi.” Công Tôn khoát khoát tay nói, “Mấy ngón tay này là của hai người, đều là đàn ông trung niên, chí ít cũng bốn mươi tuổi rồi, hẳn là không còn học cao trung đi.” Vừa nói vừa đưa tay cầm lấy tư liệu trong tay Triển Chiêu, vừa nhìn thoáng qua thì nhíu mày, “Hung thủ này mỗi lần giết ba người rồi cùng lấy đi những bộ phận giống nhau sao? Ba ngón tay, rồi lại ba lỗ tai … Vì cuồng số ba mà đi giết người sao?”

 

“Ừm, hẳn chỉ là trùng hợp thôi, vì điểm duy nhất có liên quan là con số ba… Ngoài ra không có điểm chung nào hết.”

 

“Cuồng số ba?” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Hai người đang nghĩ đến thứ quái gì thế, chỉ vì số ba thôi?”

 

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều lắc đầu, cái nhận thức gì đây a.

 

“Bất quá, nếu như thế, thi thể này với án tử này nên giao cho chúng ta a.” Bạch Trì nói, “Có điểm giống nhau mà!”

 

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau, nghĩ cũng có lý, Bạch Ngọc Đường liền vỗ vỗ vai Công Tôn.”Công Tôn, hôm nay mặt cục trưởng Bao thật đen a, cho nên, nhiệm vụ cực khổ này đành giao cho anh vậy!”

 

Công Tôn chưa kịp cự tuyệt Bạch Ngọc Đường đã lôi kéo Triển Chiêu chạy mất, Bạch Trì cùng Lạc Thiên cũng nhanh chân đuổi theo, Công Tôn nhìn đống ngón tay trên khay một chút rồi đưa cho Mã Hân, “Hân, mang đến cho cục trưởng Bao, nói là tìm được bên trong thi thể.”

 

Mã Hân nhăn mặt nhăn mũi, “Lại là em sao…”

 

Công Tôn nhướn mày, bày ra tư thế cấp trên tiêu chuẩn, “Thế nào? Không muốn đi?”

 

“Đi.”Mã Hân cầm khay đi ra ngoài.

 

Vừa đến cửa thang máy thì thang máy mở, một người nhanh chóng vọt ra… Mã Hân nhanh tay giữ chặt lấy cái khay rồi ngẩng mặt nhìn người nọ… ra là Triệu Hổ.

 

“Hổ Tử, không phải anh bị thương sao?” Mã Hân giật mình nhìn hắn, “Không có việc gì chứ?”

 

“Không có việc gì không có việc gì.” Triệu Hổ nhanh chóng xua tay, Mã Hán cũng đi ra, còn chưa kịp mở miệng đã nghe Triệu Hổ ồn ào.”Tôi nghe nói Trầm Trọng Nguyên cùng Liễu Thanh muốn tới SCI a?”

 

“Ừ.” Vương Triều ngẩng đầu, nói, “Siêu ngang bướng a, dám bắt chúng ta leo cây”

 

“Nương a.” Triệu hổ tiếp tục liến thoắng, “Vậy đội trưởng bọn họ đâu rồi? Ra ngoài rồi hả?”

 

“Đi Nam Thành rồi.” Công Tôn hai tay đút túi tiến vào hỏi hai người, “Làm sao vậy?”

 

“Không thể đi a.” Triệu Hổ giậm chân, “Liễu Thanh kia là một tên chó điên, hắn ngay cả đội trưởng cũng không chịu đến gặp… Chứng tỏ chắc chắn sẽ tính kế chặn đường đối phó với bọn họ!” Nói xong, cùng Mã Hán đuổi theo.

 

“Chờ một chút.” Công Tôn túm hai người lại, “Hai cậu gấp cái gì, tính kế chặn đường là sao a?”

 

“Ách… Chúng tôi là đang lo lỡ đội trưởng bị hại đó.” Mã Hán nói.

 

“A… Các cậu đã bao giờ thấy họ Bạch hắn chịu thiệt chưa?” Công Tôn bĩu môi khinh thường, “Đừng quên, còn có Triển Chiêu bên cạnh, yên tâm, không có việc gì đâu.”

 

“Em cũng không cần gọi điện thoại nhắc nhở đội trưởng hả?” Triệu Hổ hỏi.

 

Công Tôn phất phất tay, cười nói, “Cái này không cần, cậu nghĩ xem, Liễu Thanh kia không phải chó điên sao… Đối phó với chó điên biện pháp tốt nhất chính là chế phục nó… Cứ giao cho bọn hắn đi, có mỗi hai tiểu đệ đệ mà cũng không chế phục được, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu còn quay về SCI làm gì a.”

 

Mã Hán cùng Triệu Hổ thu người không đi nữa, Công Tôn gật đầu, đón lấy cái khay trong tay Mã Hân đưa tới trước mắt Triệu Hổ, “Nếm thử không?”

 

Vừa rồi Triệu Hổ sốt ruột nên không thấy rõ bên trong khay đựng cái gì, hiện tại vừa liếc sang …

 

“Oẹ …” Triệu Hổ nhanh tay bịt miệng, thối lui về phía sau, “Này là cái gì thế, thật buồn nôn!”

 

Công Tôn đem khay trả cho Mã Hân rồi nói với mọi người, “Đúng rồi, các cậu có ai rảnh rỗi không, giúp tôi điều tra một chút xem gần đây có án kiện nào xuất hiện thi thể bị chém đứt ngón tay không.”

 

Mã Hán cùng Triệu Hổ lập tức quay đầu chạy lẹ, Tương Bình thì nhanh chóng nhập dữ liệu vào máy tính tìm kiếm.

 

Công Tôn đứng ở cửa thang máy suy nghĩ lung tung, bất thình lình cửa thang máy mở ra… Công Tôn chưa kịp phản ứng đã bị túm thẳng vào bên trong.

 

“Anh đừng có thô bạo thế nữa được không?” Công Tôn bất mãn trừng kẻ bắt mình vào thang máy, Bạch Cẩm Đường, “Sao anh lại tới đây?”

 

Bạch Cẩm Đường nhếch miệng cười rồi tiến đến bên tai Công Tôn thấp giọng nói vài câu.

 

“Có thật không?” Công Tôn vừa mừng vừa sợ, Bạch Cẩm Đường gật đầu.

 

Bạch Ngọc Đường bọn họ đã đến Nam Thành, Bạch Trì ghé vào cửa sổ nói, “Em lần đầu tiên đến Nam Thành đó, thấy thế nào cũng giống vùng ngoại thành a.”

 

“Phân cục hẳn là ở gần đây.” Triển Chiêu chăm chú nhìn bản đồ tìm kiếm vị trí.

 

Lạc Thiên tựa người bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, khó hiểu hỏi, “Vì sao lại tiêu điều như vậy?”

 

“Lạc Thiên, anh không biết sao.” Bạch Trì nói, “Bởi vì là vùng đất giáp ranh giữa thành phố K và thành phố S, giá đất tương đối rẻ, tiền thuê nhà cũng rất tiện nghi, cho nên nhiều người đến hai thành phố kia làm việc đều ở đây.”

 

Lạc Thiên gật gù, “Cho nên ở đây long xà hỗn tạp, loại người nào cũng có sao.”

 

“Phải.” Triển Chiêu gật đầu, đã xác định ra vị trí của Nam Thành phân cục thì nói với đối Bạch Ngọc Đường, “Tiểu Bạch, cẩn thận có mai phục a.”

 

Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, cười nói, “Chà, rất có khả năng nha.”

 

 _____________

(1) Trí Hoá: ai còn nhớ nhân vật này không? Là 1 bạn mafia giúp Tiểu Bạch điều tra tin tức trong vụ thứ 4_Hung thủ phi nhân loại đó ;))

(2) Phán quan: nghe đồn là 1 vị quan đắc lực của Diêm Vương á ^^~

giống bác Bao nhỉ? =))

 

Tags: , ,

18 responses to “Hung Thủ Mỉm Cười – Chương 3

  1. Tiểu Uy Uy

    September 28, 2012 at 6:32 am

    TT^TT huhu ấn nhầm thành vote 3 sao nàng đừng uýnh ta nha TT^TT
    Lạc Thiên đang uống nước, cũng nhanh chóng buông ra => hux ta nghĩ ún nước thì nên “bỏ xuống” còn “buông ra” hơi nặng… Ta góp ý thế thôi nha nàng hehe.
    Công Tôn thò đâu ra gọi, “Có chút phát hiện.” => thò đầu

     
  2. nhat ha

    August 4, 2012 at 12:58 pm

    chi oi truyen cua chi dich that hay nen co len nha !

     
    • T.A

      August 4, 2012 at 1:22 pm

      s edit, ko phải dịch em ^^~~~

       
  3. Khuê Mẫn lâu

    July 26, 2012 at 4:58 pm

    riêng sci thôi đã 1đống người rồi, h lại cộng tác thêm 2 người nữa =.= riết rồi tar loạn tên mất… có khi nào tới vụ cuối thì sci 13 người không nhỉ 🙂
    còn cái vị cuồng số 3 mà giết người đó, tar sau này có làm sát nhân, k lẽ vì cuồng số 13 mà đi giết 13 người sao =))))))))))) hảo tiêu tốn calo a =)))))))))))

     
    • T.A

      July 26, 2012 at 5:35 pm

      cần gì, giết 1 thằng thôi rồi khắc chữ 13 lên mặt nó, hoặc là chặt nó làm 13 khúc, hoặc là chặt nhỏ hơn rồi xếp chữ 13elieve =)))))

       
      • Khuê Mẫn lâu

        July 26, 2012 at 5:37 pm

        thế mất công lắm =.= mà chặt thế nào cho ra 13 khúc mà nó đẹp bây giờ =.=

         
        • T.A

          July 26, 2012 at 5:39 pm

          😮 nàng tính làm thật hả? nhớ né ta ra nha~~

           
          • Khuê Mẫn lâu

            July 26, 2012 at 5:40 pm

            nàng edit xong Tam thế chi phong r tar mới ngó tới nàng a~ hảo hảo yên tâm 🙂

             
          • T.A

            July 26, 2012 at 5:43 pm

            =)))) thế thì còn chán nó ms hoàn nhá ~~

             
          • Khuê Mẫn lâu

            July 26, 2012 at 5:44 pm

            hừ, cùng lắm tar lân la nhờ người khác edit thôi, hắc hắc

             
          • T.A

            July 26, 2012 at 5:45 pm

            :-<

             
  4. Ngọc Nữ Các

    July 25, 2012 at 10:59 am

    Cái nút like ở nhà tỷ á, em nhấn mãi mới được(có lúc chả được nữa cơ). hix. Cái mạng đểu nhà em `~~~
    Oa nha Bạch đại ca sao lại để Công Tôn mỹ nhân nói là bạo lực thế kia? Thật là….

     
  5. laphong03

    July 23, 2012 at 5:45 pm

    mỗi lần Cẩm Sách hội tụ là ta lại thấy mờ ám …. rất chi là mờ ám aa~~~
    thanks nàng nhiều nha ~_~

     
  6. beverlyheekyung

    July 23, 2012 at 3:16 pm

    nào lại góp ý tí!!!
    ta bị 1 chỗ ko hiểu lắm, ngay đoạn cuối thui: Lạc Thiên hỏi là vì sao lại “tiêu điều” như vậy nh sao Bạch Trì lại trả lời đại loại ý có nhiều người ở đây???
    về chính tả thì có chỗ nó thiếu dấu nên ta cũng chẳng nhớ đâu, hì hì!!! khổ!!! còn cái đoạn mà Công Tôn nói ko phải tay của hs cao trung mà của trung tiên ý, bị thừa chữ họ (quên xóa hử???), vs cả dưới đó mấy dòng là đoạn BNĐ vs TC liếc mắt nhìn nhau nàng ghi nhầm thành nhìn nhau liếc mắt.

    hờ hờ!!! ta iu nàng quá cơ!!! bên nàng Sapphire đông dân, ta ko có giật được tem nên là… *nói nhỏ* ta ko có cmt, sang bên nàng ủng hộ nhiệt tình!!! (nàng ý mà đọc đc. cái cmt nè của ta thì giết ta mất)
    ui cái chap nè, mỗi lần đến cái đoạn anh Bạch rủ Triển ca đi đâu đó là ta rất ư là hứng thú, sau đó thì lập tức uất hận trào dâng vì Bạch Trì đòi theo!!! có theo thì phải rủ Triệu Trinh đi chứ, huhu!!! phải để 2 anh zai nhà ta có không khí của-hai-người chứ!!!
    mà 2 cái thằng mới đến, hứ, là cái gì mà dám để cho SCI của ta leo cây cơ chứ, bỏ bom ae ế là ko có đc. òy, đợt nè phải xử!!! ta là ta rất ủng hộ cái ý kiến của Vương Triêu ca, trước tiên đánh hắn 1 trận, bắt hắn khuất phục cái đã!!! hứ!!!
    còn tội cả Hân tỷ nữa, có bao nhiêu cái khó khăn là đổ lên đầu tỷ ý hết àk!!! lại còn ra dáng cấp trên tiêu chuẩn nữa chứ!!! tội nghiệp-ing!!! thui thì tỷ cố gắng chịu đựng 1 thời gian nữa, sau là mọi chuyện đổ hết lên Bạch đại ca vs Triệu Tước mỹ nhơn ý mừ!!! hớ hớ!!!
    chương nè bắt đầu tạo hứng thú àk nha!!! cơ mà vẫn uất ức khi thấy đi đâu cũng là Hổ Tử ca vs Tiểu Mã ca, làm ta uất ức quá!!!

    p/s: haha!!! vừa nãy đọc đến đoạn bảo tên Liễu Thanh là “hơn nữa đánh nhau siêu giỏi” thì bạn ta cmt trên yh nên nó hiện ở góc màn hình là “uầy, kệ mợ nó”, ta lại đọc vào SCI thấy anh Bạch nói “đánh nhau giỏi là tốt”, trong phút chốc đầu ta chợt lóe lên câu hỏi “ơ, sao kệ mợ nó rồi lại còn tốt? ai bảo kệ mợ nó đây?”, haha!!!

     
    • T.A

      July 23, 2012 at 3:19 pm

      hắc hắc, kamsa nàng giúp beta, đúng là họ Công Tôn quên xoá =)) còn “liếc mắt nhìn nhau” thì trong qt là “nhìn nhau liếc mắt” =)) thiệt tình là trái khoáy mà ><~

       
      • beverlyheekyung

        July 23, 2012 at 3:27 pm

        ta bít mà, thỉnh thoảng cũng đọc qt nên cũng bít mấy cái chỗ qt nó điên điên!!! hì hì!!! hum nay ghé qua chương 23 bên nàng Sapphire òy nh chỉ vote vs like, ko cmt!!! hi vọng nàng ý ko để ý!!! hì hì!!!
        ta là ta bị hứng thú vs tập 10 vì ta chưa có đọc qt, nàng edit òy nên có lẽ ta bò lên tập 11 đọc lun!!! chính vì ế nên càng hứng thú!!! nói chung là ko bít tí gì tình tiết lẫn kết thúc!!! haha!!!
        cơ mà dạo nè bị lười lắm, quen ăn sẵn rồi!!! nên chắc lại ngồi đợi nàng edit tập 11 thui!!!

         
    • T.A

      July 23, 2012 at 3:24 pm

      hắc hắc, kamsa nàng giúp beta, đúng là họ Công Tôn quên xoá =)) còn “liếc mắt nhìn nhau” thì trong qt là “nhìn nhau liếc mắt” =)) thiệt tình là trái khoáy mà ><~

      à, còn đoạn Lạc Thiên vs Bạch Trì, mới đầu ta cũng thắc mắc như nàng nên đã tra hết nghĩa của từ đó, nhưng toàn từ đồng nghĩa của "tiêu điều" thôi, nên ta nghĩ có lẽ vùng Nam Thành này giống như Lạc Thiên nói là "long xà lẫn lộn" á, dân lao động chân tay vs du côn du đãng ở nhiều hơn nên có lẽ toàn khu ổ chuột thôi

       
      • beverlyheekyung

        July 23, 2012 at 3:30 pm

        ồh, ra vậy, hờ hờ!!! thảo nào thấy kì lạ sao tiêu điều mà lại còn đông!!! hì hì!!! cơ mà tìm từ cũng khó, có khi phải mua cuốn từ điển tiếng việt về để tra mới được, haha!!!